Em bé bị bỏ quên (2)
- Thao Vu
- Oct 11
- 3 min read
Updated: Oct 14
Gần đây bạn nhỏ bên trong mình rung động với một đối tượng, sau một thời gian dài vô cảm. Mình, với nhiệm vụ của một người chị to xác (và có vẻ điềm tĩnh bên ngoài), cũng bắt đầu thôi kiểm soát, thôi dẫn dắt em cố gắng gây sự chú ý bằng những lời nói, hay những vai diễn, mà cứ thế để em rong chơi cùng nguyên bản.
Khi mình để bạn nhỏ được là chính bạn nhỏ, và mình trở về vai trò của một người quan sát, mình cảm nhận rõ rệt niềm vui của bạn nhỏ khi có người mời được em ấy ra chơi cùng. Mình nhìn em ấy líu lo cả ngày, nhìn em ấy cười tít cả mắt khi được đối tượng săn đón, chinh phục. Khi bạn nhỏ bắt đầu thôi dùng kính ngữ, kể lể với đối tượng tất tần tật những gì diễn ra trong đời, mình hiểu rằng em đang enjoy mối quan hệ một cách vui vẻ và hạnh phúc.
Từ rất lâu rồi mình mới thấy em hân hoan đến thế, hoặc do bấy lâu nay, mình chẳng bao giờ chịu ngồi yên theo dõi, mà cứ chạy theo để giữ em, hoặc cố gắng chasing để chiều ý em mỗi khi em để ý một ai.

Mình biết rõ em ấy đã cảm mến người ấy rất nhiều, nhưng còn mình thì sao?
Và đối phương thì thế nào nhỉ?
Mình lại ngồi xuống bóc tách mọi thứ, như cách mình luôn cố gắng tìm kiếm sự thật và gán vào những định nghĩa.
Ở em bé là sự cảm mến và cảm giác mới lạ, còn ở mình lại là sự đồng cảm.
Mình đồng cảm với hoàn cảnh của em bé và với cả hoàn cảnh của đối phương, nhưng đôi lúc cũng tự đặt câu hỏi, liệu mình có đang bị nhầm lẫn giữa các cảm xúc tò mò, hay đồng cảm, hay khao khát chinh phục một người?
Mình biết cả mình và bạn nhỏ bên trong rất muốn giữ người ấy lại, nhưng cũng hiểu rằng nếu tình cảm chỉ đến từ một phía, hay xuất phát từ những mong muốn bản năng, thì cũng sẽ chẳng thể đi đến đâu. Tình yêu là câu chuyện của hai người có cùng mục tiêu, và cố gắng xây dựng trên nền tảng tôn trọng, phát triển và đồng hành.
Khi nỗi sợ bắt đầu hình thành, cũng là lúc bạn nhỏ bên trong mình hành xử sai.
Vẫn là hành động gây chú ý khi muốn dồn ép đối tượng phải đưa ra lựa chọn, nhưng ngay sau đó mình đã cản em lại, trước khi em kịp làm gì đó điên rồ hơn. Mình không tấn công, không cố gắng níu kéo hay nói gì đó dễ thương khi đối phương quyết định rời đi, vậy mà vẫn thấy rất vui vì sự tử tế mà hai bên đã dành cho nhau khi đối diện cùng sự thật.
Mình không thể cứu rỗi một người, cũng không thể hy vọng có ai đó chữa lành được bạn nhỏ bên trong. Dù những câu hỏi về cảm xúc vẫn chưa được tỏ tường, mình vẫn để bạn nhỏ (và cả mình) yêu thích đối phương, nhưng chỉ trong âm thầm chứ không còn muốn chứng tỏ hay muốn thay đổi kết quả nữa.

Đôi khi một mối quan hệ xuất hiện để nhắc mình nhớ rằng, mình vẫn có khả năng rung động, sau tất cả những vỡ vụn từng qua. Đây không còn là trò chơi mèo vờn chuột, không còn là cuộc chiến “ai sẽ bỏ đi trước”, mà chỉ đơn giản là một cơ hội để mình soi xét lại chính mình trong tình yêu, hay cái cách mà bạn nhỏ phản ứng trước những điều bất như ý.
Tình yêu, suy cho cùng không phải là phần thưởng mà con người phải nỗ lực để có được, mong bạn nhỏ hiểu cho việc này, và mong người chị lớn, hãy yêu thương chính bản thân nhiều hơn, đặt bản thân vào trung tâm, để cùng em bé bị bỏ quên kia trưởng thành hơn qua từng ngày.
To K: không phải cứ đẩy những người mình yêu thương ra khỏi cuộc đời mình là sẽ khiến những người ấy được an toàn. Đôi khi sự bình yên lại đến từ một khoảnh khắc trong giông bão.
12/10/2025,
T.


Comments