top of page

Em bé bị bỏ quên.

  • Writer: Thao Vu
    Thao Vu
  • May 22
  • 5 min read

Khi ở trong một mối quan hệ, mình thường thích được gọi là "em bé".


Cách gọi này với mình vừa thể hiện tình yêu, vừa khiến mình tin rằng mình đang được hiện diện trong mối quan hệ, đang là ưu tiên của đối phương, và giúp mình được thở trong vài giây phút ngắn ngủi, thôi mạnh mẽ, thôi phải diễn vai diễn "nữ cường" giữa những bộn bề của cuộc sống hằng ngày.


Nhưng khi bắt đầu đi sâu hơn vào gốc rễ nội tâm, khám phá được nguyên nhân của cái thích trên, mình nhìn thấy thật sự đã có một em bé bị bỏ quên bên trong con người mình, một em bé với nhu cầu được yêu thương, chăm sóc và tôn trọng trước hết bởi chính người chị này đây, chứ không phải là bất kỳ người ngoài nào khác.


Em bé ấy không chỉ bị bỏ quên trong tình yêu.

Em bị bỏ quên trong chính hành trình trưởng thành của mình, nơi mình học cách gồng gánh, hy sinh, làm vui lòng người khác mà quên mất nhu cầu căn bản nhất: được yêu mà không cần phải cố gắng.


Từng là một em bé vô tư :)
Từng là một em bé vô tư :)

Xuất phát từ việc không được đáp ứng đầy đủ yêu thương thuở nhỏ, nhiều người lớn lên với một cơn đói cảm xúc âm thầm, khao khát được người khác công nhận và yêu thương vô điều kiện. Khi bước vào xã hội, "cơn đói" vô thức chuyển hóa dần thành kỳ vọng được hiểu và đối xử đúng cách, ngay cả khi họ không nói ra những điều bản thân mong muốn.


Mình là một trong số những người nói trên, đang loay hoay tìm cách thoát ra những "cơn đói".


Mình thường không ý thức được việc mình đang giao phó vai trò người nuôi dưỡng cho người khác, và khi đối phương không đáp ứng được, mình thất vọng, hụt hẫng, thậm chí tức giận vì cảm thấy bị bỏ rơi. Thật ra cái khiến mình giận chỉ là câu chuyện mình tự kể trong đầu về hành động/phản ứng của một người, và khi nó không đúng với kỳ vọng của mình, mình lại hiểu là đã "bị bỏ rơi".


Tệ hơn là trong cơn mụ mị, mình hay cố ép bản thân phải giải thích, phải nói điều gì thật đáng yêu để được chú ý, hoặc thúc đẩy sự phản hồi để mình thấy được công nhận. Mình đã không hiểu rằng khi ấy, có thể người ta đang bận, đang có không gian riêng, hoặc đơn giản là họ đang không nghĩ giống mình, nên người ta chọn cách không phản hồi để tránh phải đôi co thêm.


Hoặc đôi khi, mình giận mình vì nghĩ mình đã làm sai gì đó nên phải chịu hậu quả, sau đó mình lại quay vào trách móc chính mình đã đòi hỏi quá nhiều, thiếu kiên nhẫn, thiếu bao dung nên mới khiến mọi thứ rối tung lên. Suy nghĩ này chắc có lẽ đến từ nguyên nhân mình mong muốn là tâm điểm của mọi sự (một điểm mù mà mình mới nhận ra gần đây), nên không chỉ những điều tốt đẹp, mà cả những điều sai trái, mình đều nhận hết về phía mình trước tiên.


Nếu không được yêu thương đúng cách, em bé rất dễ đi lạc về u minh
Nếu không được yêu thương đúng cách, em bé rất dễ đi lạc về u minh

Em bé bên trong mình từ đó dần khép mình hơn vì những định kiến mà chính người chị lớn này, đáng lẽ phải vỗ về, bảo vệ và ôm ấp thì lại gán ghép, phán xét, gắn mác tiêu cực cho em. Điều em cần là chị ngồi lại cùng em với tâm thế một người hướng dẫn, tách bạch ra khỏi cơn giận, khỏi cảm xúc để có một cái nhìn sáng suốt hơn về những phản ứng hằng ngày của em.


Sự giận dỗi, bướng bỉnh, lạnh lùng thật ra chỉ là cách em bé thể hiện nhu cầu được nhìn thấy, nhưng vì không hiểu, mình cho rằng mình quá nhạy cảm, quá yếu lòng, và lặp đi lặp lại một vòng luẩn quẩn trong các mối quan hệ.


Thầy Minh Niệm có từng nói một câu khiến mình vỡ òa: "Khi mà con người mình mang đến nhiều phiền não cho mọi người, và chính mình cũng không còn thích con người đó nữa, thì đó là lúc mình nên thay đổi. Mình thay đổi không phải vì ai khác, mà vì chính mình."


Với nhiều người, có thể đó là sự thay đổi; nhưng với mình, đây là con đường tìm về với chính sự nguyên bản của mình.


Suy cho cùng, "Em bé bị bỏ quên" cũng chỉ là những phần chưa được chú trọng và xử lý bên trong mình. Là những nỗi sợ, những vết thương, những nhu cầu mà mình từng bỏ qua vì mải miết chạy theo guồng quay cuộc sống, của thành tựu, của những vai diễn mà mình cho là "ổn áp", là phù hợp với chuẩn mực xã hội. Nhưng càng chạy ra ngoài, mình lại đi xa khỏi chính mình, chính điều mà mình thật sự là.


Đưa "em bé" ra ngoài dạo chơi nhiều hơn nhe :D
Đưa "em bé" ra ngoài dạo chơi nhiều hơn nhe :D

Trở thành người hướng dẫn của chính mình giống như một cuộc chiến thầm lặng. Lúc này, mình bắt buộc phải nhìn nhận lại và điều chỉnh mọi quan điểm, nhận thức, thói quen của mình để xem chỗ nào chưa được ổn, chỗ nào đã đi lệch với kim chỉ nam, với sứ mệnh mục tiêu mà mình hướng đến.


Cuộc cách mạng này không chỉ đòi hỏi nỗ lực, mà còn yêu cầu mình phải dũng cảm thiết lập ranh giới và lên danh sách ưu tiên, đồng nghĩa với việc phải hy sinh khá nhiều thứ bên ngoài, hay những thứ không còn phù hợp để có thời gian tập trung vào bản thân.


Mình bắt đầu hiện diện với chính mình nhiều hơn.

Em bé bên trong, sau bao lần vùng vẫy, đã bắt đầu chịu ngồi lại thủ thỉ cùng mình.

Những mối quan hệ vẫn có lúc xa gần, nhưng mình không còn chấp niệm níu lấy khi có hiểu lầm hay xung đột xảy ra.


Vậy con đường này sẽ đi đến đâu?

Hay con người mà mình đang cố gắng đào tạo lại có được mọi người yêu thích không?


Mình không trả lời được hai câu hỏi trên, nhưng hiện tại mình bắt đầu yêu thích cuộc sống tĩnh lặng của mình. Không phải vì mình hay vì ai đó đang làm đúng, mà vì mình đã không còn cần mình hay họ làm đúng để thấy an toàn, để thấy mình vẫn đang còn kiểm soát được mọi vấn đề.


22/05/2025,

T.

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page